(Hát văn/ Thơ Đoàn Kim Vân)
Xá Thượng
Đôi ta nhẹ bước lên thuyền
Vượt trùng dương hướng tới miền ước mơ
Dập dờn lớp lớp sóng xô
Chân trời, mặt nước, núi lờ mờ xanh
Không gian riêng của chúng mình
Mang theo hoài bão tạo thành niềm vui
Bên nhau luôn nở nụ cười
Tìm trong thử thách giữa đời rối ren.
Nói thơ
Quên đi bao nỗi ưu phiền
Vững cầm tay lái bình yên tới bờ
Biết bao giờ? Đến bao giờ?
Không còn mộng ảo để ngơ ngẩn tình.
Xá thượng
Bao giờ cho hết lênh đênh
Mây bay gọi gió duyên lành trời cao
Thiên Hà một dải trăng sao
Sáng soi hạnh phúc chiếu vào hai
ta
Ấm êm chung một mái nhà
Đồng lòng hợp sức vượt qua biển đời
Non sông còn có đất trời
Tình ta son sắt sáng ngời niềm
tin.