17 tháng 11, 2011

Chiều buồn - Nguyễn Duy Yên

 
Ảnh: Internet 

Trời chiều nay
Một vùng màu tro xám
Mấy giọt mưa
ướt phủ mặt đường trơn
Mái nhà rêu
Cũng chĩu nặng u buồn
Cầm ngọn bút
Viết theo dòng nước mắt
Sao buồn thế
Khi hoàng hôn dần tắt
Ai thấu lòng
Người hiu quạnh cô đơn
Muốn vui lên
Cho khuây khỏa nỗi lòng
Nào có được
tiếng tơ lòng vương mãi
Ai có thể
sưởi tâm hồn trống trải
Của chiều nay
đang lạnh ngắt ngừng hơi
Bỗng ngọn điện
chiếu lên màu vàng nhạt

Tiếng chim kêu
Ríu rít gọi chiều về
Ôi nhớ sao
tổ ấm chốn thôn quê
Khói bếp quện
phủ mái tranh sinh trưởng
Dáng mẹ già
và các em, ôi sung sướng
Người vợ hiền
bấm bụng cố quên đi
Quên người yêu
và quên cảnh biệt ly
Thôi đừng nhắc
để lòng thêm bối rối
Yêu thầm kín
trông mong và chờ đợi
Cùng tháng ngày
chịu đựng với thời gian.

Chiều nay gió rét mưa rình
Chừng như thấu hiểu tâm tình của anh
Nhớ em, nhớ túp lều tranh
Nơi xưa hai đứa chúng mình yêu nhau.

Hà Nội chiều đông 1956