Anh không muốn ví em đẹp như hoa
Bởi hoa sắc đẹp nhưng hoa chóng tàn
Anh không muốn ví em là mây là gió
Bởi mây trôi theo gió để rồi tan
Anh không muốn ví em là thiên thần, Vệ nữ
Chuyện thần tiên đâu có thật ở trần gian
Anh chỉ muốn em xinh tươi, trẻ mãi
Vui hồn nhiên trong tiếng nói dịu dàng
Nhận ân huệ từ thiên nhiên ban tặng
Em nước da nâu nhuộm màu sương nắng
Mái tóc dài óng ả tỏa hương thơm
Đôi mắt trầm tư không e lệ u buồn
Phẳng lặng trong xanh như hồ thu gợn sóng
Em, với nụ cười cho bao người say đắm
Anh tìm em chân thật giữa đời thường
Chẳng tìm em trong sách vở văn chương
Vì cõi mộng thơ văn chỉ là huyền ảo
Anh tìm em có thể là trong giông bão
Và có thể là trong gió mát trăng thanh
Anh muốn ví em là cô thôn nữ
Sống tin yêu mà không biết dối lừa
Thôi chẳng biết ví em là gì gì nữa...
Bởi vì em đã xứng: Một Con Người!
Nguyễn Duy Yên