Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Duy Yên. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Duy Yên. Hiển thị tất cả bài đăng

08 tháng 9, 2023

GIẤC MƠ XUÂN

 (Kể Vè Bình Trị Thiên/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

Nói thơ
Chập chờn gặp giấc mơ tiên 
Nàng xuân tìm kết bạn hiền duyên thơ 
Trong mơ bao cảnh bất ngờ 
Tỉnh ra nhớ tiếc lòng ngơ ngẩn lòng.

Yếm đào, đáy thắt lưng ong
Làn da tuyết trắng hương nồng ngất ngây 
Đuổi theo cái bóng nàng bay
Cảnh tiên choáng ngập mê say cõi lòng 
Xuân ơi, xuân đẹp lạ lùng
Trăng thanh gió mát bạn cùng với xuân
Thênh thang vui thú đường trần
Giấc mơ huyền ảo sẽ dần qua đi
Mai sau còn lại những gì
Đón xuân mộng tưởng mỗi khi xuân về
Cho lòng sung sướng thỏa thuê 
Tiếng thơ bay bổng tràn trề sức xuân 
Nợ tình nợ của ái ân
Nợ xuân còn được bao lần nữa đây 
Năm năm, tháng tháng, ngày ngày 
Còn non, còn nước, còn đầy ước mơ
Còn bao giây phút đợi chờ 
Còn tình xuân đấy mà tơ vương đời.

NHỊP THỜI GIAN

(Hô bài Chòi - K5/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

Nói lối
Nghĩ xa rồi lại nghĩ gần
Tuổi xuân rồi sẽ qua dần tháng năm.

Xuân Nữ
Đời người còn lắm gian truân 
Sống sao có ích để xuân lâu tàn 
Khỏe vui theo nhịp thời gian 
Cất cao giọng hát với nàng xuân chơi 
Dấu chân in bốn phương trời
Tình xuân giữ trọn một đời thanh tạo 
Ước mong sức khỏe dồi dào 
Thú vui lành mạnh đi vào thơ văn 
Việc nhà việc nước góp phần 
Lo toan gánh vác ân cần sớm hôm 
Hỏi còn vui sướng gì hơn
Lòng không sao cả giận hờn cho qua 
Thênh thênh nhẹ bước về già
Xuân lòng trang trải nở hoa bốn mùa.

16 tháng 8, 2023

NGÀY XUÂN

(Hát xẩm/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

Nói thơ
Phương trời xa nỗi nhớ nhau
Hồn quê mang nặng mối sầu tha hương 
Nhớ con sông, nhớ mái trường 
Cây đa giếng nước con đường ngày xưa.

Xẩm Thập  Ân
Vẳng nghe vọng tiếng chuông chùa 
Dọc đê sông Luộc sớm trưa đi về 
Nhãn lồng một dải ven đê
Mùa màng thu hoạch bộn bề thôn trang 
Ai làm nên cuộc li tan?
Đường chia đôi ngả trăm ngàn nỗi đau 
Ngược xuôi, xuôi ngược về đâu? 
Còn trong mơ tưởng nhịp cầu bắc ngang 
Vượt bao ghềnh thác gian nan 
Quanh co ngoắt nghéo trăm ngàn lối đi 
Chuyện xưa thôi nhắc làm gì 
Vui lên chớ để sầu bi nặng lòng 
Đốt lên ngọn lửa nhớ mong
Mượn tình cạn chén rượu hồng mừng xuân.

04 tháng 8, 2023

VÃN CẢNH NGÀY XUÂN

(Sa mạc, Trống quân/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

Sa Mạc

Ngoài trời hạt bụi mưa bay
Bâng khuâng tấc dạ mà say cảnh thiền 
Thăm chùa vui thú thiên nhiên 
Khói hương lan tỏa bay lên Phật đài.

Trống quân

Mơ màng thoát tục trần ai 
Lắng nghe nhịp mõ nhớ hoài xa xăm 
Sư cô ngồi đó thâm trầm
Miệng Nam mô Phật tiếng gần, tiếng xa 
Gió xuân nhẹ thổi hiền hòa
Còn vương đôi chút sương sa lạnh lùng 
Bầu trời mặt nước xanh trong
Ngày xuân vãn cảnh cho lòng thảnh thơi.

31 tháng 7, 2023

NÓI VỚI XUÂN

(Hát cách - Chèo/ Thơ Nguyễn Duy Yên)

Nói vần
Thời gian sao chẳng ngừng trôi
Xuân đi sao chẳng nói lời biệt ly.

Hát cách
Nhẩn nha đâu có vội gì
Mà quên nhau thế còn chi là tình
Xuân đi còn lại riêng mình
Nhớ nhung ôm bóng dáng hình trong mơ
Ô kìa con nhện chăng tơ
Bướm vàng quấn quýt lượn lờ vườn xuân
Nhạt phai hoa lá rụng dần
Nắng hè báo hiệu mùa xuân sắp tàn
Lại chờ, lại đợi xuân sang
Nói lời xin được gọi nàng bằng em
Vui sao giây phút êm đềm.

26 tháng 7, 2023

GỌI TÌNH

Gọi mãi tên em giữa cuộc đời
Đêm đông gió lạnh sưởi lòng tôi
Xua tan tất cả hồn băng giá
Mang lại cho tôi những nụ cười

Em đến bên tôi xóa nỗi buồn
Vì đời nhạt nhẽo ánh trăng suông
Mua vui một chút ban mai sớm
Rộn rã trong lòng gió ngát hương

Em có biết không có những chiều
Xa em nhớ quá để mà yêu
Tình ta đẹp mãi trong êm dịu
Một thoáng bình minh đã ngả chiều

Gọi tình ríu rít tiếng chim kêu
Khúc nhạc hoàng hôn gõ nhịp đều
Sóng vỗ âm vang ngoài biển cả
Hương lòng dào dạt đón xuân reo.

25 tháng 7, 2023

THÂN GỬI NỮ SĨ BĂNG TÂM

    Thời gian là những ngày dài
Nhớ nhung là nhớ một thời xa xưa
        Ngọt bùi pha lẫn cay chua
Thời gian nỗi nhớ* đọc thêm thơ buồn
    Ngoài trời giăng mắc mưa buông
Tiếng thơ lay động tâm hồn tri âm
    Chặng đường gió bụi bao năm
Tình quê thấu hiểu nỗi lòng tha hương
    Đêm nằm thao thức canh trường
Thương cha nhớ mẹ vấn vương tình đời
          Tuổi thơ nhè nhẹ êm trôi
Kiếp này đã chịu thiệt thòi ngày xanh
        Người yêu còn ở trong tranh
Cái mình có thật lại thành ra không
    Tình riêng canh cánh bên lòng
“Thời gian nỗi nhớ” chờ mong tháng ngày
        Trời làm gió cuốn mây bay
Vui cùng nhân loại mà say hương đời
        Thành tâm xin có đôi lời
Gọi là một chút gửi người bạn thơ.

*Tên tác phẩm của thi sĩ Băng Tâm

16 tháng 7, 2023

DỐC LẾT BIỂN TÌNH

                Em về dốc Lết anh theo
    Nghe con sóng vỗ biển chiều âm vang
        Biển xanh nhuộm ánh nắng vàng
    Thông reo gọi gió cho nàng về anh
                Đi bên em một biển tình
Con thuyền thấp thoáng bồng bềnh biển khơi
                Yêu mà chẳng nói lên lời
            Tình ta biển cả một trời bao la
                Biết rằng rồi lại chia xa
        Đường về bãi tắm thế là vắng em
                Ước gì trời lại se duyên
        Cho hai ta được nối liền đôi quê. 

Du lịch Nha Trang (3-9-2009)

15 tháng 7, 2023

ĐỜI KỸ NỮ

Đừng buồn em hỡi đừng buồn
Để anh vương chút hương thơm cuối mùa.
Đời em bao nỗi cay chua
Bởi nhiều nhan sắc nên thừa gian truân
 
Đời là một bể trầm luân
Sao vương vãi vội ái ân dọc đường
Bây giờ tóc đã điểm sương
Nhạt tình trăng gió mặn thương thân mình.

Đời em kỹ nữ lênh đênh
Lả lơi cùng khách phong tình bao đêm
Giang hồ một kiếp thân em
Lụi tàn một bóng nặng tình gió mưa

Thương em nay đã già nua
Biết em từ thủa em chưa bạc đầu
Hắt hiu ngày tháng qua mau
Mà em không biết tình đầu là ai!

Phấn son nay đã phai rồi
Còn đâu xuân sắc như thời trẻ trung
Nào ai, ai nhớ mà mong
Đêm trường vò võ nằm không một mình.

Mai sau trên nấm mồ xanh
Người đời coi đó bức tranh răn đời!!!

ĐÔI NGẢ

        Chị về làng cũ vườn xưa
Lại vui sống với tuổi thơ dịu dàng
    Qua sông lụy chuyến đò ngang
Hoa tươi mấy độ, rồi tàn thế thôi!
        Chị đi ngày ấy xa xôi
Để trăng buồn nhớ, mây trôi hững hờ
    Vườn hoang cỏ mọc lau thưa
Mẹ già lủi thủi nắng mưa một mình.
 
            Trách ai ăn ở bạc tình
Lỡ rồi cam chịu thôi đành biết sao?
        Trót sinh ra kiếp má đào
Để rồi ôm hận nhập vào con tim
    Chị về nắng ấm trăng êm
Đường tơ nối lại cánh chim sẽ liền
    Bao nhiêu những nỗi ưu phiền
Tàn theo một giấc mộng đêm tan dần.
           Dở dang từ độ đang xuân
Cắn răng cam chịu bước chân giang hồ
    Thuyền tình đậu bến hoang sơ
Nghe con sóng vỗ bên bờ trường giang
        Dẫu rằng lỡ bước sang ngang
Lửa lòng chửa tắt mộng vàng còn xây.
        “Tiếc gì một miếng trầu cay
Sao anh không hỏi từ ngày còn thơ”.
        Để cho gió cuốn mây đưa
Dập vùi hương nhị còn trơ lại cành
    Bóng chiều đã ngả non xanh
Niềm riêng, riêng biết phận mình mà thôi.
            Tiếc vì một kiếp hoa trôi
Nửa chừng xuân đã ra người tóc sương
        Tình ta như dải sông Thương
Bên trong, bên đục đôi đường cách chia.

        Từ nay đi sớm về khuya
Vui cùng bè bạn đồng quê thân tình
    Những mong sóng gió yên lành
Cho cây nở lộc, cho cành nở hoa
    Để mùa xuân đến đông qua
Trăng rằm lại sáng như là bóng gương
        Để ai trăm nhớ ngàn thương
Để ai chiếc bóng mà vương vấn lòng.
 
        Mai ngày chị đi lấy chồng
Đa tình lắm kẻ ngồi trông nhớ hoài
    Buộc sao được cánh chim trời
Dọc ngang trả gánh nợ đời cho xong!

Thu - 1957

14 tháng 7, 2023

TÂM SỰ CÔ LÁI ĐÒ

        Đò em đưa khách qua sông
 Thuyền vừa ghé bến mà lòng thấy xa
    Ngày ngày bao chuyến đò qua
 Người đi để nhớ chắc là tơ duyên.

    Thầm mong trước lạ sau quen
 Đến gieo nỗi nhớ riêng em đợi chờ
    Đượm buồn đôi mắt ngây thơ
 Bên này, bên ấy đôi bờ cách sông.

        Thuyền em mát mái xuôi dòng
Hỏi người chung bến chung lòng được chăng?
        Ngày trôi cùng với tháng, năm
   Dâu xanh còn kén con tằm nhả tơ.

        Cô lái đò, bến sông xưa
Cô đơn lẻ bóng giấc mơ chưa thành
        Phương trời xa một mối tình
 Coi như giấc mộng vô hình thoảng qua.

    Bến sông xưa, một chiều tà
Có người thơ thẩn, biết là về đâu?
    Con đò vắng, nước sông sâu
Cô lái đò đã bắc cầu sang ngang!

Bến cũ một chiều đông - 1952

BUỒN LÀM CHI

Tặng nhà thơ Diễm Châu (Cuộc đời đầy sóng, gió)
            qua đọc trang web của Diễm Châu

    Buồn làm chi, buồn làm chi!
Khóc làm gì, khóc làm gì hả em?
    Đời hoa lỡ một tình duyên
Thoảng qua như giấc mộng đêm hãi hùng
        Mai ngày má lại ửng hồng
Men đời càng đượm mặn nồng hơn xưa
        Trăng còn khi tỏ khi mờ
Tình còn đôi lúc hững hờ với xuân
       Mặc cho trời đất xoay vần
Phong trần thì cũng phong trần như ai
    Ngổn ngang phía trước đường dài
Bão đời, giông tố chông gai còn nhiều
            Mải tìm triết lý tình yêu
Mà trong trang sách lắm điều viển vông
           Thôi thì! Lòng cứ hẹn lòng
Phúc nhà ra sức vun trồng tốt tươi
    Trăm năm một kiếp con người
Tình trong biển cả đất trời mênh mông
           Trang thơ gửi trọn nỗi lòng
Ngọt bùi, cay đắng một dòng thơ hay
       Rượu suông cùng cạn chén này
Biết đâu mình tỉnh hay say giữa đời?

13 tháng 7, 2023

NHỚ BẠN TÌNH

            Bạn tình giờ ở nơi đâu?
Để thương để nhớ, để sầu vấn vương
        Xa rồi cái tuổi yêu đương
Tin ngày một vắng người thương đợi chờ
        Nhìn nhau đôi mắt ngây thơ
Để cho xa đến bây giờ tiếc thương
    Mỗi người đi một nẻo đường
Duyên đời không bén phấn hương nhạt dần
            Qua rồi chuyện của ái ân
Một thời để nhớ âm thầm thế thôi
    Hoàng hôn rủ bóng đêm rồi
Bâng khuâng nhớ cảnh, nhớ người tình xưa
        Ngoài trời chợt đổ cơn mưa
Tỉnh ra mới biết mình vừa chiêm bao

LỖI HẸN

Chiến tranh đã qua
  Nỗi đau còn đó...

 

            Đêm nao dưới ánh trăng suông
Bên em thoang thoảng mùi hương hoa nhài
            Hẹn hò toan tính một hai
    Chung xây tổ ấm lâu dài cùng anh
        Trăng khuya soi bóng chúng mình
Hình nh­ư mách bảo thuận tình lứa đôi
        Nh­ưng rồi khói lửa ngập trời
Người đi chinh chiến xa vời cố hương
            Vui đời ăn gió nằm sương
Để ai buồn tủi, sầu vương tháng, ngày
        Năm chờ tháng đợi mây bay
Cô đơn chiếc bóng ai hay nỗi lòng
    Xa xôi người có thấu không ?
Đôi nơi như­ng vẫn soi cùng ánh trăng
        Mỏi mòn con mắt đăm đăm
Người đi, đi mãi mà không hẹn về
        Thời gian nh­ư xóa lời thề
Trăng suông một mảnh, tình quê, nỗi buồn.

BẼ BÀNG

Tặng em Tr ...
Nhớ lời hẹn ­ước thề non
Thu đi thu lại vẫn mòn mỏi trông

Xuân kia đ­ương độ có thì
    Lòng trung e sợ đôi khi lỡ làng
Chờ nhau đã mấy thu sang
Tin ngày một vắng, bẽ bàng tuổi xuân
Đôi bờ cách trở sông ngăn
    Tình phai mờ nhạt để dần xa xôi
Trách chi bởi tại ông trời
    Giận người lỗi hẹn, quên lời thề x­ưa.
Sự đời sớm nắng chiều m­ưa
Thoảng coi nh­ư một giấc mơ chư­a thành
Tiếc chi những quãng ngày xanh
    Đư­ờng đi đôi ngả, thôi đành thế thôi.
Buồn trông một kiếp hoa trôi
    Kêu lên một tiếng "hỡi ôi là tình"!

Thu 1958

TÌNH TRĂNG NƯỚC

Trăng nước đôi ta xa cách biệt
Trọn đời mang nặng mối tình câm
Lòng anh trong trắng riêng em biết
Tròn trĩnh canh khuya buổi đêm rằm

Trần gian lắm kẻ yêu nhau thế
Hững hờ như gió thổi vờn trăng
Trăm sông rồi cũng trôi ra biển
Còn lại cô đơn một chị Hằng

Từng cơn trời giận gây giông tố
Anh thành tàn bạo của trần gian
Trên cung nguyệt quế em buồn nhỉ?
Có một tình nhân quá phũ phàng

Trái đất mênh mông em biết đấy
Duyên mình người thấp kẻ trên cao
Anh đành ôm hận, tình đôi lứa
Em thì ngăn cách giữa vì sao

Chú Cuội, cây đa ngơ ngẩn quá
Thương em bạc phận kiếp má đào
Chốn ấy bồng lai xa vời vợi
Anh kẻ si tình mộng chiêm bao

Trăng gió làm anh thành bão tố
Chỉ em mới biết bởi vì sao
Hiền lành thế mà thành bạo chúa
Nhân loại buồn như gặp binh đao

Hiền lành thế mà sao dữ dội
Nước trào dâng lũ lụt thét gào
Cửa nát, nhà tan, đời thê thảm
Nghiêng ngả sầu riêng quá nghẹn ngào

Ôm trọn bóng em trong hình nước
Gửi hồn lên tít tận trời cao
Tha thiết yêu em, yêu da diết
Thật thật, hư hư biết thế nào?

Ôi, ta chỉ còn yêu trái đất
Với tình đời có thật của ta
Có ánh trăng, sông nước hiền hòa
Có người yêu bằng xương bằng thịt

“Sự thật” là:
Niềm tin mà ta quý ta yêu.

ƯỚC MONG

Anh chỉ muốn tâm hồn trong trẻo mãi
Như mùa trăng hò hẹn quãng ngày thơ
Anh chỉ muốn tình đôi ta chẳng bến bờ
Như tấm lụa dệt theo ý lòng thôn nữ.
 
Anh chỉ muốn tình yêu không vướng sầu tư lự
Như hoa thơm, cây cỏ ấm mùa xuân
Anh chỉ muốn bên em ấm áp vô ngần
Như lò sưởi những đêm đông giá lạnh.
 
Anh chỉ muốn tình yêu là vô tận
Như sông dài, biển rộng tít trời xa
Anh chỉ muốn bên em giọng nói hiền hòa
Như khúc nhạc bên dòng sông Đa nuýp (Danube).
 
Anh chỉ muốn hai tâm hồn hòa một nhịp
Như dòng máu đỏ quyện theo nhau
Em ơi, đôi ta chung một nhịp cầu
Vững tiến bước trên đường đầy hy vọng.

9 - 1956

11 tháng 7, 2023

ĐÔI MẮT

Gặp em
  mắt em biếc, má em hồng
Anh đời lính
  nước da xanh, mầu chiến tranh
nhìn nhau qua ánh mắt
  gợi cảm một mối tình
Tiễn anh
tình em qua khóe mắt
tình anh cháy trong tim
thay nói lời tiễn biệt
thìn nhau đôi mắt im

Đường xa chia đôi ngả
Vững tin hẹn ngày về
Lửa chiến trường đã tắt
Gặp lại anh... đôi mắt xanh
Ngày vui của chúng mình...

EM ĐẸP

Anh không muốn ví em đẹp như hoa
Bởi hoa sắc đẹp nhưng hoa chóng tàn
Anh không muốn ví em là mây là gió
Bởi mây trôi theo gió để rồi tan
Anh không muốn ví em là thiên thần, Vệ nữ
Chuyện thần tiên đâu có thật ở trần gian
Anh chỉ muốn em xinh tươi, trẻ mãi
Vui hồn nhiên trong tiếng nói dịu dàng
Nhận ân huệ từ thiên nhiên ban tặng
Em nước da nâu nhuộm màu sương nắng
Mái tóc dài óng ả tỏa hương thơm
Đôi mắt trầm tư không e lệ u buồn
Phẳng lặng trong xanh như hồ thu gợn sóng
Em, với nụ cười cho bao người say đắm
Anh tìm em chân thật giữa đời thường
Chẳng tìm em trong sách vở văn chương
Vì cõi mộng thơ văn chỉ là huyền ảo
Anh tìm em có thể là trong giông bão
Và có thể là trong gió mát trăng thanh
Anh muốn ví em là cô thôn nữ
Sống tin yêu mà không biết dối lừa
Thôi chẳng biết ví em là gì gì nữa...
Bởi vì em đã xứng: Một Con Người!

ĐƯỜNG CHIỀU

Cứ mỗi chiều khi vừng ô đổ xuống
Sau cánh buồm đang trôi ngược dòng sông
Có phải chăng người thôn nữ chờ mong
Con đường ấy bóng chồng đang nhẹ bước.
 
Không, anh bước những bước lên phía trước
Thì làm sao mà đến được gần em
Em trách anh tệ bạc phải không em?
Không em ạ, anh đâu hèn như thế!

Cũng đường ấy ngày nay chân nhè nhẹ
Dẫu đường kia, thầy mẹ thức trắng đêm
Dẫu đường kia, khuất sau lũy tre xanh
Anh biết lắm bóng em đang chờ đợi.
 
Anh biết thế nhưng quạ đen ngăn lối
Sông rộng dài sóng dữ vượt sao qua!
Cũng đường ấy anh hồi nọ xông pha
Ai ngăn được bước chân ta kháng chiến?
 
Cũng đường ấy chiều nay anh ngừng tiến
Bước thẫn thờ và nghe tiếng chim reo
Chim véo von mà cảnh vẫn tiêu điều
Vui sao được những chiều xa thôn nữ.

Con đường vắng đắp thêm sầu tư lự
Cho thi nhân nặng nợ với trần gian
Ô! Tiếng ai nghe quen quá hay nàng
À, không phải giấc hoàng hương tan vỡ.
 
Con đường ấy phải chăng đường duyên nợ
Mỗi lần qua lại thêm nhớ người yêu
Em của anh chắc hẳn có những chiều
Cũng nhớ thế, nhớ người yêu em nhỉ?
 
Vắng một ngày như xa hàng thế kỷ
Cấm làm sao khi tuổi trẻ đang yêu
Và em ơi, có biết những buổi chiều
Nơi xa ấy anh thầm yêu tha thiết.

Đường chiều dài biền biệt
Trời phủ sương mênh mông
Dào dạt mãi sóng lòng
Trên đường về xóm cũ.

Ninh Giang 3 - 1956