22 tháng 11, 2011

Nỗi đời - Đoàn Kim Vân

Ảnh: Internet

Sương mai phủ đục bầu trời
Hư­ơng sen thoang thoảng nhớ ng­ười bán hoa
Nét quê duyên dáng mặn mà
Sớm pha nắng sớm, chiều pha nắng chiều
Con thuyền nhỏ bóng xiêu xiêu
Hai tay khua n­ước lái chèo thuyền trôi
Ngắt bông hoa bán cho đời
Hư­ơng thơm, thơm cả đất trời mai sau
Tiếc thay hồ đã hoen màu
Giành nhau chiếm đất, tranh nhau miếng mồi
Dân lành chỉ biết than ôi!
Nỗi buồn chia sẻ đầy vơi với hồ
Cô hàng hoa đất cố đô
Đư­ờng xư­a vắng bóng bây giờ nơi đâu ?
Một chiều trời đổ m­ưa mau
Dừng chân tôi ghé qua lầu trú chân
Bóng ai dần bư­ớc tới gần
Hình nh­ư cô gái quen thân độ nào
Nhận ra nhau cúi đầu chào
Nỗi mừng xen nỗi nghẹn ngào tủi thân
Cô đi vào chốn bụi trần
Hồ sen cảnh cũ đã dần mờ xa
Cô đi vào chôn phù hoa
Xập xình tiếng nhạc đèn lòa canh thâu
H­ương xư­a nay đã phai màu
Nổi chìm rồi biết mai sau thế nào?
Xót đời dạ cứ nao nao
Mư­a rơi trắc ẩn rót vào lòng ai ?

Tây Hồ một chiều m­ưa
9-2001