Ảnh: Internet
Sớm tối bi bô cháu gọi ông
Ông bảo gọi bà có được không
Miệng nó nhoẻn cười ngây thơ quá
Đôi mắt trong xanh má ửng hồng
Già, trẻ bên nhau giữa cuộc đời
Ông buồn vơ vẩn nghĩ xa xôi
Cháu cứ quẩn quanh đòi ông bế
Ôm cháu vào lòng ông thấy vui.
Thời gian dần xóa tuổi thơ ngây
Ông sẽ ra đi có một ngày
Cháu là mơ ước niềm hy vọng
Cháu là men rượu để ông say.
Cháu tôi nào có biết gì đâu
Ông còn bao nỗi phải lo âu
Bập bẹ đôi câu nghe cháu nói
Tiếng được, tiếng không cứ gật đầu.
Giá cháu cho ông một tí ti
Cái tuổi trời cho chửa biết gì
Ươm lại mầm non cây trồi lộc
Ông, cháu ta cùng mạnh bước đi.
Hà Nội 8-2002