18 tháng 11, 2011

Rừng chiều (Nguyễn Duy Yên)

Tôi muốn ôm hôn bóng dáng chiều
Chẳng có gì đâu một chút yêu
Hoàng hôn trĩu nặng gieo tình lặng
Tia nắng cuối cùng cũng tắt theo.

Dốc vắng lối đi mòn sỏi đá
Rừng chiều le lói bóng tà dương
Sương pha màu khói miền sơn cước
Thấp thoáng nẻo xa mấy bản Mường.

Trâu về lốc cốc mõ khua vang
Nương rẫy xanh xanh lốm đốm vàng
Dòng nước suối khe tuôn róc rách
Đi mải về đâu bóng áo chàm.

Rừng chiều tắt nắng ngả màu đen
Mờ nhạt xa xa mấy ánh đèn
Rừng khuya vắng lặng âm u quá
Canh trời còn lại ánh sao đêm.

8-2003.

(Trích trong tập Biển đời)
Ảnh : Internet