18 tháng 11, 2011

Thôn nữ ơi! (Nguyễn Duy Yên)


Chiều nay thôn nữ có biết không ?
Có người thơ thẩn nhớ lại mong.
Gió thoảng mưa xuân gieo man mác.
Lững thững ven đê với ruộng đồng.

Thưa thớt xa xa mấy bóng người.
Đi mãi về đâu, sợ mưa rơi.
Dăm cô hàng xén tan chợ muộn.
Vội vã gáng hàng lướt qua tôi.

Đi mãi mà đê vẫn còn dài.
Sương chiều chăng phủ trắng nơi nơi.
Chạnh lòng tôi nhớ cô thôn nữ.
Nhẹ nở trên môi thoáng nụ cười.

Thế rồi đầu óc nghĩ liên miên.
Nhắc đi nhắc lại mãi tên em.
Lung linh ẩn hiện quê hương cũ.
Trải dài kỷ niệm đẹp, dịu, êm.

Mỗi lần tưởng nhớ chốn xa xôi.
Hỡi cô thôn nữ của tôi ơi !
Tôi gửi, tôi ươm bao hy vọng.
Tôi gửi, tôi trao cả cuộc đời.

Tôi yêu người ấy quá đi thôi.
Mắt sáng đưa duyên ngọt giọng cười.
Yêu ai trọn vẹn tình trong trắng.
Ý thơ dào dạt ngập hồn tôi.

Tôi biết cô em vốn yêu thơ.
Sống trong trần thế vẫn mộng mơ.
Điệu đi, dáng đứng, sao bẽn lẽn
Đọng lại trong tôi những đợi chờ.

Hàm răng trong trắng của cô em.
Cười lên gắn bó một tình duyên.
Duyên nợ với chàng thi nhân ấy.
Chỉ thấy bên mình dáng quen quen.

Hương lòng thôn nữ sưởi lòng tôi.
Nào ai còn muốn buổi chia phôi.
Nhưng vì nghĩa vụ, chàng trai ấy.
Rời muôn luyến tiếc tạm chia đôi.

Hỡi cô thôn nữ của tôi ơi ?
Cô hãy vui lên cả cuộc đời.
Yêu dân, yêu nước, yêu hạnh phuc.
Tương lai đôi trẻ sáng ngời ngời.

(Cuối năm 1955

Trích tập thơ Tiếng lòng)