Thơ như hơi thở của tâm hồn
Tránh mọi ưu phiền bớt cô đơn
Nàng đến dịu hiền nâng đôi cánh
Ta thấy cái gì cũng đẹp hơn !
Ai hiểu làm sao hết ý thơ
Mênh mang biển rộng chẳng bến bờ
Tiếng thơ rung động vang trời đất
Khó đấy nhưng lòng vẫn ước mơ.
Nàng thơ đâu phải của riêng ai
Sao cứ tơ vương, cứ nhớ hoài
Mộng tưởng bóng nàng tôi mơ ước
Nhịp bước bên nàng vai sánh vai.
Cùng chung ta bước một con đường
Cho lòng thanh thản, nhẹ sầu vương
Cho hồn bay bổng theo mây gió
Canh cánh bên mình nợ văn chương.
1967