Vương vào cái bả hư danh
Lòng không trong sáng đời thành bỏ đi
Lại mang cái tiếng thị phi
Mắc vào thêm nhục ích gì khổ thân.
NGẪU HỨNG
Bến vắng thuyền buông chèo gác mái
Đường chiều quạnh vắng nắng dần phai
Buồn vương trống trải lòng man mác
Vương vấn tình đầu ai nhớ ai?
CHỜ
Đến thăm em, em vắng nhà
Anh buồn đứng ngắm vườn hoa em trồng
Anh chờ, anh đợi, anh mong
Nào đâu có thấy bóng hồng nẻo xa.
TIẾNG RAO ĐÊM
Thiên hạ ngủ rồi liệu còn ai thức?
Nghe mơ hồ vọng lại tiếng rao đêm
Dầu dãi nắng mưa sương khuya lạnh giá
Rót vào lòng nhức nhối cả con tim.
CHIỀU MỸ SƠN
Một thời vương giả biết ai hay?
Rừng núi âm u ngấn lệ đầy
Điện ngọc ngai vàng thành phế tích
Điêu tàn đổ nát dấu còn đây.