(Hô bài Chòi - K5/ Thơ Nguyễn
Duy Yên)
Nói thơ
Đò em đưa khách qua sông
Thuyền vừa ghé bến mà lòng thấy
xa
Ngày ngày bao chuyến đò qua
Người đi để nhớ chắc là tơ duyên.
Cổ Bản
Thầm mong trước lạ sau quen
Đến gieo nỗi nhớ riêng em đợi chờ
Đượm buồn đôi mắt ngây thơ
Bên này, bên ấy đôi bờ cách sông.
Thuyền em mát mái xuôi dòng
Hỏi người chung bến chung lòng được
chăng?
Ngày trôi cùng với tháng, năm
Dâu xanh còn kén con tằm nhả tơ.
Hò Quảng
Cô lái đò, bến sông xưa
Cô đơn lẻ bóng giấc mơ chưa thành
Phương trời xa một mối tình
Coi như giấc mộng vô hình thoảng
qua.
Xuân Nữ
Bến sông xưa, một chiều tà
Có người thơ thẩn, biết là về
đâu?
Con đò vắng, nước sông sâu
Cô lái đò đã bắc cầu sang ngang!