Ảnh: Internet
Xanh biếc mênh mông một trời, mây, nước
Du khách thả hồn xuyên suất đại dương
Đây Trà Cổ nơi địa đầu Tổ quốc
Bãi cát dài ôm mảnh đất thân thương
Sóng vỗ xa khơi, con tàu xuôi ngược
Với sức người dũng khí vượt trùng dương
Phương trời xa, biển đưa tàu cập bến
Nối năm châu xích lại một con đường
Biển hát tình ca vui cùng nhân loại
Trái đất liền một dải, xóa biên cương
Ta yêu biển, dù biển đầy sóng gió
Nhưng cũng dịu hiền, ấm áp vị hương
Và nếu trái đất này không có biển
Ai dám mơ tìm thấy một thiên đường.
Trà Cổ hè 1996