Ngồi buồn em viết bài thơ
Nửa thương, nửa nhớ, nửa chờ, nửa mong
Trong mơ em ngắm vườn hồng
Hình như có bóng anh lồng bóng hoa
Bao nhiêu chiều đã đi qua
Hồn thơ bay bổng ngỡ là mơ tiên
Mơ là mơ để làm duyên
Hay là mơ để cho quên nỗi buồn
Ước gì mình cứ mơ luôn
Để chiều nhạt nắng hoàng hôn lại về
Trong mơ biết tỉnh hay mê
Bút chưa cạn mực, thơ đề tạm ngưng
Bài thơ mới viết nửa chừng
Giấc mơ chiều, mãi xin đừng qua đi
Mắc duyên, duyên nợ cũng vì
Nàng thơ đeo đẳng, đôi khi bận lòng.
Thu 1960