Em đẹp nhưng mà sắc không hương
Nên em, lánh mặt rất khiêm nhường
Khoe sắc qua đêm rồi tàn lụi
Để lại cho đời nỗi cảm thương
Tuy rằng có sắc lại không hương
Hoa em vẫn qúy giữa đời thường
Sao em tránh mặt vào đêm tối
Bạn cùng sương gió, ánh trăng suông
Biết bao khao khát đợi mong chờ
Cùng đến tự tình với nàng thơ
Xem hoa Quỳnh nở, đêm khuya vắng
Hình hài tựa dáng bóng tiên cô.
Nghe gọi tên em đã thấy xinh
Hoa nào sánh đẹp với hoa Quỳnh
Riêng chị Hằng Nga là duyên nợ
Suốt đời trong trắng mộng hồn trinh
Thu 1966