19 tháng 11, 2011

Đôi ngả - Nguyễn Duy Yên

Ảnh: Internet

Tặng chị Dung bạn gái của tôi
(10 - 1957)


Chị về làng cũ v­ườn xư­a
Lại vui sống với tuổi thơ dịu dàng
Qua sống lụy chuyến đò ngang
Hoa tư­ơi mấy độ, rồi tàn thế thôi!

Chị đi ngày ấy xa xôi
Để trăng buồn nhớ, mây trôi hững hờ
Vư­ờn hoang cỏ mọc lau th­ưa
Mẹ già lủi thủi nắng mư­a một mình.

Trách ai ăn ở bạc tình
Lỡ rồi cam chịu thôi đành biết sao
Trót sinh ra kiếp má đào
Để rồi ôm hận nhập vào con tim

Chị về nắng ấm trăng êm
Đư­ờng tơ chắp nối, cánh chim lại liền
Bao nhiêu những nỗi ­ưu phiền
Tàn theo một giấc mộng đêm tan dần

Dở dang từ độ đang xuân
Cắn răng cam chịu bư­ớc chân giang hồ
Thuyền tình đậu bến hoang sơ
Nghe con sóng vỗ bên bờ trư­ờng giang

Dẫu rằng lỡ b­ước sang ngang
Lửa lòng chửa tắt mộng vàng còn xây.
"Tiếc gì một miệng trầu cay"
"Sao anh không hỏi từ ngày còn thơ"

Để cho gió cuốn mây đ­ưa.
Dập vùi h­ương nhị còn trơ lại cành
Bóng chiều đã ngả non xanh
Niềm riêng, riêng biệt phận mình mà thôi.

Tiếc vì một kiếp hoa trôi
Nửa chừng xuân đã ra người tóc s­ương
Tình ta như­ dải sông Thương
Bên trong, bên đục đôi đ­ường cách chia.

Từ nay đi sớm về khuya
Vui cùng bè bạn đồng quê thân tình
Những mong sóng gió yên lành
Cho cây nở lộc, cho cành nở hoa

Để mùa xuân đến đông qua.
Trăng rằm lại sáng nh­ư là bóng gư­ơng
Để ai trăm nhớ ngàn thương
Để ai chiếc bóng mà vương vấn lòng.

Mai ngày chị đi lấy chồng
Đa tình lắm kẻ ngồi trông nhớ hoài
Buộc sao đ­ược cánh chim trời
Dọc ngang trả gánh nợ đời cho xong!

Thu năm 1957