18 tháng 11, 2011

Qua đèo Hải Vân - Nguyễn Duy Yên

Ảnh: Internet

Quanh co dốc núi đường đèo
Sương pha mờ ảo, mây treo lưng đầu
Với nhìn thăm thẳm vực sâu
Ì ầm sóng vỗ dưới bầu trời xanh
Chân trời xa biển mông mênh
Con thuyền ẩn hiện bồng bềnh, nhấp nhô
Hữu tình cảnh vẽ nên thơ
Niềm riêng như mối tơ vò ngổn ngang
Dấu xưa phế tích hoang tàn
Cổng thành phân định, Bắc - Nam đỉnh đèo
Hải Vân, hai tiếng thân yêu
Có qua mới biết dốc đèo Hải Vân
Ào ào gió thổi quanh năm
Bốn mùa sương phủ mây giăng mịt mờ
Xưa kia rừng, núi hoang sơ
Vượt đèo như thể giấc mơ hãi hùng
Qua đèo nay đã ung dung
Xe bon bon chạy dọc cùng biển khơi
Tầng cao, tầng thấp chơi vơi
Đường vui kẻ ngược, người xuôi vượt đèo
Cao cao gió lộng mây chiều
Nhớ ai, ai nhớ, ai gieo nỗi buồn
Tiễn người biển lại cô đơn
Còn non, còn nước vẫn còn hợp tan.
Đèo Hải Vân
10-4-2002