Chuông chiều văng vẳng tiếng thu không
Sao thấy nao nao một cõi lòng
Thánh thót ngân nga hồi chuông đổ
Lối về đường ấy có ai mong?
Hồi chuông bừng tỉnh giấc mộng tan
Hoàng hôn ngả bóng nắng chiều tàn
Ngôi chùa cổ kính xa nơi ấy
Có một tình duyên đã lỡ làng.
Xuống tóc đi tu ẩn bóng chùa
Tụng kinh niệm Phật miệng nam mô
Quên lãng sự đời mong trọn đạo
Trút sạch bụi trần, dứt đường tơ.
Từ đó mang theo một nỗi buồn
Gieo vào nỗi nhớ lúc chiều buông
Cửa Phật ni cô nào hay biết
Có người thơ thẩn đứng nghe chuông.
5-2000
Ảnh : Internet