04 tháng 1, 2012

XUÂN VẪN SANG DIỆU KỲ

                                                                 Ảnh Internet

                                    XUÂN VẪN SANG DIỆU KỲ
                                           Nguyễn Thị Vân Anh
                           Khoa Sáng tác và Lý luận phê bình văn học.
                                   Trường Đại học Văn hóa Hà nội.

   Có người đã từng nói, hạnh phúc, xét cho cùng là được sống liên tiếp những mùa xuân. Khi trời đất giao hòa,  mùa xuân về để lòng người tràn ngập những ước mơ tươi đẹp, cho cuộc đời ngát xanh sự sống, cho cảm xúc yêu thương thăng hoa nhẹ nhàng trong không gian bình yên và một mùa yêu thương bất tận.  Có lẽ bởi những điều kỳ diệu của mùa xuân mang lại,  mà nhân gian yêu mến và đón đợi mùa xuân. Bởi thế mà tâm hồn người thi sĩ mỗi độ xuân sang lại ngân lên những vần thơ chất chứa niềm riêng yêu mến.
  Nguyễn Duy Yên - người " ...nợ đời biết mấy xuân / Xoàng ra dễ đến tám mươi lần"- Dường như ông đã được sống trong những không gian xuân trọn vẹn, đầy đủ màu sắc và âm điệu, tựa như dòng chảy êm đềm qua từng mùa mới, từng khoảnh khắc giao cảm mãnh liệt của lòng người. Nhà thơ đang sống trong cái hạnh phúc giản đơn mà ý nghĩa - được sống liên tiếp những mùa xuân. Để rồi cứ mỗi khoảnh khắc kỳ diệu của một mùa mới, tâm hồn người thi sĩ lại náo nức đợi chờ , lại hân hoan chào đón. 101 bài thơ xuân trong tập "Mênh mang xuân" như là những mảnh hạnh phúc mến thương của ông muốn dành cho chính cuộc đời, chính những thăng trầm và chuyển dịch của những khoảnh khắc xuân trong tận sâu tâm hồn mình, và cho những người may mắn được đọc nó, cho những xuân vẫn sang diệu kỳ.
   Có thể nhận thấy 3 chủ đề, cứ tầng tầng, lớp lớp nối dài nhau trong suốt tập thơ xuân của tác giả Nguyễn Duy Yên, đó là xuân của"Non sông đất nước", xuân của "tình yêu", và xuân của "chí tang bồng".Nhưng có lẽ những bài thơ hay nhất lại chính là "Đùa với nàng xuân", "Giấc mơ xuân", "Chiều xuân","Nếu biết","Nuối tiếc"...-những bài thơ tác giả viết về xuân tình yêu, về những cảm xúc yêu thương trìu mến với "nàng thơ", "nàng xuân". Như trong bài thơ "Đùa với nàng xuân" tác giả đã tự bộc bạch :
                                                           Nàng là của cả loài người
                                                    Phúc lành mang đến cho đời thêm vui
                                                          Biết nàng chẳng của riêng ai
                                                   Mà lòng cứ muốn mình tôi với nàng.
    Một sự ích kỷ dịu dàng của tình yêu, phải yêu xuân và trân trọng những khoảnh khắc tuyệt vời của mùa xuân nhiều lắm tác giả mới "Cứ muốn mình tôi với nàng" dù đã biết " Nàng là của cả loài người".Bốn câu thơ duyên dáng đi ra từ tận sâu tình yêu xuân đã vô tình nhận sự ích kỷ đáng yêu ấy lên cho cả những người đọc nó. Bởi từ những điều kỳ diệu của mùa xuân mang đến, ai lại không muốn xuân là của "mình tôi", ai chẳng muốn "nàng xuân"cứ kéo dài bất tận.
   Đọc thơ Nguyễn Duy Yên, có cảm giác như chất suy tưởng lẽ đời, suy nghĩ tình đời nhiều hơn là những cảm xúc được bộc lộ trên lời thơ. Như trong bài thơ tác giả dành"Tặng bạn đời bước sang tuổi 50" có tên "Năm mươi xuân ấy".
                                                       Vui với tuổi xuân chẳng biết già
                                                       Trăm năm tàn cuộc hãy còn xa
                                                       Dòng đời trôi chảy theo năm tháng
                                                       Níu lấy thời gian ta với ta.
  "Ta với ta" vừa cô đơn lại vừa ấm áp, vừa độc diễn vừa yêu thương. Là một người bước qua hơn 80 xuân với những cảm xúc và cung bậc đa sắc dạng, Nguyễn Duy Yên đã đầy chất suy tưởng tới độ chín và sâu.Trong tập thơ có nhiều những triết lý sống được nhà thơ viết một cách tưởng như đơn giản nhưng lại rất lắng đọng. "Hoa tươi sắc thắm rồi tàn héo / Kiếp sống con người có khác chi"(Em là mùa xuân), "Kiếp người như kiếp con quay/ Tít mù rồi cũng có ngày lăn queo" (Cảm xuân Quý Hợi), "Hương xưa tìm lại tìm đâu thấy / Đọng lại trong mình bóng cố nhân" (Xuân với tôi).
   Đặc biệt trong bài thơ "Tình già", chất suy tưởng được diễn đạt một cách giản dị gần gũi qua một lời tâm sự với người bạn đời, những câu thơ viết vào xuân Mậu Dần năm ấy :
                                                   Nếm trải bao lần xuân thoáng qua
                                                  Giờ đây lên lão vẫn hai ta
                                                  Tình đời lại đẹp hơn xưa nhỉ?
                                                  Anh đã thành ông em đã bà!
Mùa  xuân vẫn ở đấy, cảnh sắc xuân trong tình người vẫn nguyên vẹn qua bao lần "xuân thoáng qua". Thậm chí càng nhiều hơn những mùa xuân bên nhau, tình nghĩa càng thêm đậm sâu và khăng khít.  Nhà thơ thật lãng mạn với những lời tâm tình thủ thỉ với người bạn đời "Tình đời lại đẹp hơn xưa nhỉ / Anh đã thành ông em đã bà!"Lời thơ giản dị nhưng vô cùng ý nghĩa. Cuộc sống luôn tươi đẹp, tháng năm bên nhau luôn hạnh phúc tươi mới khi tâm hồn trẻ mãi. Tình yêu quê hương đất nước, tình yêu đôi lứa luôn trẻ mãi, như mùa xuân khi trái tim yêu thương dành cho nhau chân thành như lòng trung thành với đời xuân. Và mơ ước cho nghĩa tình tri kỷ mãi chân thành, tưới mới như những điều kỳ diệu của mùa xuân mang đến cho đất trời.
   Tác giả đã thổi vào trong những câu thơ của mình một tâm hồn tươi trẻ, mới mẻ và đầy những cảm xúc căng tràn. Đọc thơ ông ta bắt gặp đâu đây những hình ảnh quen thuộc của cảnh vật xung quanh trong thời khắc của năm mới, mùa xuân mới đang sang, qua đôi mắt hạnh phúc và ấm áp, mang đến những cảm xúc dịu nhẹ cho người đọc:
:                                           Vườn ai hoa nở chiều xuân vắng
                                           Khóm Trúc nghiêng mình gió lắt lay
                                                             ( Ngẫu hứng xuân)              
   Hay:
                                            Nghi ngút khói trầm tan lạnh giá
                                           Bàn thờ Tiên Tổ ngát hương hoa.
                                                              (Ngẫu hứng xuân)
   Và những bức tranh thơ ngây thật đẹp trong đôi mắt thi nhân đang xao xuyến xúc cảm:
                                                 Cô em có dải tóc mây
                                      Xuân chừng mười tám thơ ngây nét tình
                                               Gặp em trong tiết Thanh minh
                                     Khuôn in đáy mắt dáng hình đong đưa
                                                        (Mái tóc tôi yêu)
   Cái cách Nguyễn Duy Yên cảm nhận từng mùa xuân của đất trời, của tình yêu,và của những cảm xúc thăng trầm cỏ vẻ như rộn ràng và tràn đầy âm thanh và màu sắc qua tâm hồn nghệ sĩ của chính mình. Tập thơ "Mênh mang...Xuân" có một phần không nhỏ tác giả dành để giãi bày những tâm sự văn chương của mình, giãi bày suy nghĩ của một người cầm bút.
   Đó chính là những cảm xúc chân thành nhất của người thi sĩ đã nặng lòng mang "cái nợ văn chương".Có lẽ trong suốt quá trình sáng tác, nàng thơ và nàng xuân đã rủ nhau "thắm lại". Nhưng thi nhân phải lặn lội kiếm tìm những lúc "Hồn thơ lưu lạc chơi vơi / Gửi mây, gửi gió, giữa trời bão giông" (Hồn thơ lưu lạc). Âu đó cũng là tâm sự chung của những người nặng lòng với thơ ca chữ nghĩa.
   Mỗi giờ phút, khoảnh khắc một năm qua đi lại làm lòng người thêm ấm lại, nhìn lại một năm đã qua, ngẫm lại những kỷ niệm vui buồn, chợt hạnh phúc rồi cũng thoáng lo âu . Dẫu rằng lòng người mỗi xuân một khác, song xuân và vạn vật cỏ cây vẫn cứ đến rộn ràng. Sắc xuân như đã hẹn từ bao mùa trước tràn ngập trên những phố phường, gió xuân như đã thân quen quấn quít lấy cành lá, lòng người ngập tràn niềm vui trong thanh bình, chợt reo vui trong những vần thơ mang đậm tình yêu thương mùa mới.Thi sĩ thả hồn với mùa xuân đang reo vui tràn ngập đất trời. Mùa xuân biết yêu thương cuộc đời,hay tâm hồn người thi sĩ trẻ trung đã làm cho mùa xuân đắm say dường vậy. Và có lẽ tác giả mong muốn con người sống trong mùa xuân, luôn căng tràn sức sống như mùa xuân vẫn mãi ngự trị trong tâm hồn.













xuân