I
Nhìn đời sóng mắt mờ sương khói
Ngán ngẩm nhân tình bạc tựa vôi
Tai chẳng muốn nghe lời kiệm nói
Sống đẹp sao đây trọn kiếp người.
II
Nỗi buồn day dứt mãi khôn nguôi
Khoa học tiến nhanh đã giúp đời
Đôi mắt đã mờ bừng sáng lại
Nhìn đời đẹp lắm "Thế gian ơi!".
(Viết sau ngày chữa mắt)