(Kể Vè Bình Trị Thiên/ Thơ Nguyễn Duy Yên)
Nói thơ
Đừng buồn em hỡi đừng buồn
Để anh vương chút hương thơm cuối mùa.
Kể Vè
Đời em bao nỗi cay chua
Bởi nhiều nhan sắc nên thừa gian truân
Đời là một bể trầm luân
Sao vương vãi vội ái ân dọc đường
Bây giờ tóc đã điểm sương
Nhạt tình trăng gió mặn thương thân mình.
Đời em kỹ nữ lênh đênh
Lả lơi cùng khách phong tình bao đêm
Giang hồ một kiếp thân em
Lụi tàn một bóng nặng tình gió mưa
Thương em nay đã già nua
Biết em từ thủa em chưa bạc đầu
Hắt hiu ngày tháng qua mau
Mà em không biết tình đầu là ai!
ơ
Phấn son nay đã phai rồi
Còn đâu xuân sắc như thời trẻ
trung
Nào ai, ai nhớ mà mong
Đêm trường vò võ nằm không một
mình.
Mai sau trên nấm mồ xanh
Người đời coi đó bức tranh răn đời!!!