18 tháng 11, 2011

Tình trăng nước


Cõi hư vô tuy không mà thật
Cõi trần gian có thật mà không

Trăng nước đôi ta xa cách biệt
Trọn đời mang nặng mối tình câm
Lòng anh trong trắng riêng em biết
Tròn trĩnh canh khuya buổi đêm rằm
Trần gian lắm kẻ yêu nhau thế
Hững hờ như gió thổi vờn trăng
Trăm sông rồi cũng trôi ra biển
Còn lại cô đơn một chị Hằng
Từng cơn trời giận gây giông tố
Anh thành tàn bạo của trần gian
Trên cung nguyệt quế em buồn nhỉ
Có một tình nhân quá phũ phàng
Trái đất mênh mông em biết đấy
Duyên mình người thấp kẻ trên cao
Anh đành ôm hận, tình đôi lứa
Em thì ngăn cách giữa vì sao
Chú cuội, cây đa ngơ ngẩn quá
Thương em bạc phận kiếp má đào
Chốn ấy bồng lai xa vời vợi
Anh kẻ si tình mộng chiêm bao
Trăng gió làm anh thành bão tố
Chỉ em mới biết bởi vì sao ?
Hiền lành thế mà thành bạo chúa
Nhân loại buồn như gặp binh đao
Hiền lành thế mà sao dữ dội
Nước trào dâng lũ lụt thét gào
Cửa nát, nhà tan, đời thê thảm
Nghiêng ngả sầu riêng quá nghẹn ngào

Ôm trọn bóng em trong hình nước
Gửi hồn lên tít tận trời cao
Tha thiết yêu em, yêu da diết
Thật thật, hư hư biết thế nào ?

Ôi, ta chỉ còn yêu trái đất
Với tình đời có thật của ta
Có ánh trăng, sông nước hiền hòa
Có người yêu bằng xương bằng thịt
“Sự thật”, đó là tất cả cái ta yêu

8- 1996.

Trích trong tập “Tiếng lòng”

Bấm vào đây để nghe bài: “Tình trăng nước” (thơ Nguyễn Duy Yên, trình bày NSUT Linh Nhâm)

Ảnh : Internet