(Hát văn/ Thơ Nguyễn Duy Yên)
Văn Thỉnh
Gió thoang thoảng mưa rưng rưng
Nắng hưng hửng nắng, chiều lưng lửng
chiều
Sóng lòng dâng nhớ người yêu
Một thời xa với bao điều ước mơ.
Xá Thượng
Tan trong ký ức mơ hồ
Vơi đầy kỷ niệm để ngơ ngẩn tình
Vết thương lòng, bụi trường chinh
Một thời binh biến chiến tranh
điêu tàn.
Trở về quê với xóm làng
Gặp em mà cứ ngỡ ngàng dáng quen
Dọc
Nhớ về giây phút êm đềm
Ngày xa xưa ấy lãng quên nhau rồi
Còn đâu lời đã hẹn lời
Duyên se chỉ thắm của đôi chúng
mình
Thời gian lặng lẽ trôi nhanh
Lỡ làng cam chịu thôi đành thế thôi.
Cờn Xuân
Lênh đênh nước chảy bèo trôi
Con tim còn đọng bóng người tình xưa
Người ơi biết đến bao giờ?
Hay là chỉ gặp trong mơ đêm dài
Tình yêu dần sẽ mờ phai
Tiếng lòng day dứt nhớ hoài xa xăm
Người đi tìm lại ái ân
Người về sầu muộn thương thân phận mình
Ngán thay cho cái đường tình
Trải qua mới thấy khá kinh cho đời
Nhịp 1
Con thuyền định mệnh chơi vơi
Kêu lên một tiếng hỡi ôi là tình!!!